Khủng hoảng tuổi 20 - Tôi ở đâu trong ngã rẽ cuộc đời?

Khủng hoảng tuổi 20 là tình trạng đáng lo ngại mà nhiều bạn trẻ hiện nay đang gặp phải. Vậy nguyên nhân nào dẫn đến khủng hoảng tuổi 20 và làm sao để thoát ra? Hãy cùng Youth Confessions tìm hiểu trong bài viết hôm nay nhé!

Chào ngoại con đi

Từ lúc nhận thức được mọi vật xung quanh trong trí nhớ em chỉ có mỗi hình bóng của bà ngoại. Em lớn lên cùng bà, tuổi thơ của em chỉ có hình ảnh của bà trong đó. Em nghe bà kể, bố mẹ em ly hôn lúc em vẫn còn đang trong bụng mẹ, cả nhà bên nội em không ai chấp nhận mẹ em chỉ vì mẹ đã từng làm cái nghề mà ai cũng ghét cũng xa lánh. Tận mãi sau này em mới hiểu được hồi đó ngoại cũng sốc như thế nào khi nghe được ai đó kêu con gái bà đang làm gái kiếm tiền, bà vẫn nghĩ rằng mẹ đang làm ăn chân chính ở nơi thành phố xa hoa đó.

Bà ngoại thở dài và nghẹn ngào nói:

- Mẹ con… lúc đó cũng chỉ vì khó khăn quá, đường cùng quá mới phải…

Bố mẹ chưa cưới hỏi gì mà đã có em, bên nội bắt phá thai hoặc không thì chấm dứt mối quan hệ này, mẹ em đã quyết định giữ em lại và chịu mang tiếng chửa hoang. Ngày em chào đời cũng là ngày mẹ em mất, em sinh non và mẹ em bị bệnh suy tim di truyền từ ông ngoại. Từ lúc đó chỉ còn ngoại em chăm sóc nuôi dưỡng mình thằng cháu trai này.

***

Năm lên 4, em sống cùng bà ở một vùng ngoại thành. Lúc đó em bắt đầu có những tò mò về mọi vật xung quanh, về bầu trời, về mưa, về con gà, về cái bếp lửa cứ bập bùng cháy… Và cả về bố mẹ em.

- Bà ơi sao cái thằng nhà bên kia nó nói nó có bố và mẹ còn bảo con là đồ mồ côi vậy bà? - Em ngây ngô hỏi bà.

Bà em chỉ cười mỉm rồi nói: 

- Mẹ con đi xa lắm rồi, còn bố con đi công việc bận lắm chưa về được.

- Thế vậy…ảnh đặt trên bàn thờ cạnh ảnh của ông ngoại là mẹ con phải không bà?

Ngoại em khựng lại chút rồi nói nhẹ nhàng:

- Đợi sau này lớn chút rồi con sẽ hiểu, bây giờ mẹ con sống tốt lắm đừng lo lắng nghĩ ngợi nhiều nha.

Em nhớ lúc đó bà thật buồn, giọng bà ngập ngừng, mắt bà như rưng rưng muốn khóc. Lớn lên em hiểu ra rằng khi đó bà lại nhớ tới mẹ em, không có người mẹ nào không thương con cả, số phận do trời định, đành phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

***

Ở quê với bà thật thích, cảm giác sáng hè gà gáy, mặt trời chiếu thẳng vào mặt những hạt nắng li ti dìu dịu không sao em quên được. Mùa đông ngồi cùng bà quanh bếp lửa, nghe bà kể những câu chuyện thời chiến, những câu chuyện xa xưa của bà; tuy em không hiểu được hết nhưng cũng thấy thật vui vì có giọng nói bà thật nhẹ nhàng, hiền dịu bên tai. “Ngày xưa, lúc bà còn trẻ bà đã xung phong đi đánh Mỹ, quen được ông cháu…”, cứ hễ nhắc đến chuyện ngày xưa của bà là bà kể say sưa lắm nhưng kỳ lạ em nghe hoài cũng không thấy chán mà càng ngày càng thấy cuốn, càng thấy yêu một thời thanh xuân của bà.

Hai bà cháu ở cùng nhau trong một căn nhà nho nhỏ bên cạnh có góc vườn to to. Góc vườn này gần như là khu vui chơi đặc biệt của em. Tìm sỏi, chọc ổ kiến, bắn bi… cái gì chơi được em lại bày hết ra vườn. Khu vườn nhỏ này bà em trồng rất nhiều loại rau, cây trái. 

Em chỉ nhớ vào mùa đông năm đó, em cùng bà rẫy khoai lên, em vừa lấm lem bùn đất vừa tròn xoe mắt hét to:

- Oa bà ơi quả mọc dưới đất nè!

- Hì hì, quả mọc dưới đất này là củ khoai tây nhá con. Ây da vụ khoai năm nay cũng khá khẩm đấy, con nhặt những củ nào bé bé, xấu xấu để lại ăn còn những củ to tròn để bà cháu mình mang ra chợ bán nhá. - Bà vừa cười vừa nói.

Em ngoan ngoãn nghe lời bà rồi vừa cười vừa lúi húi lựa khoai. 

***

Thời gian cũng trôi qua nhanh quá, chẳng mấy chốc em đã vào cấp 3. Hai bà cháu sống bằng tiền trợ cấp và vài đồng bạc lẻ từ những củ khoai mớ rau nhỏ bà bán ở chợ. Lên lớp 10 ngoài việc học ra em xin làm thêm ở một tiệm tạp hóa gần trường để phụ thêm tiền cho bà.

Vào khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng lại có một người đàn ông vẻ ngoài già dặn đến và đưa cho bà em một phong bao tiền. Tiền học tiền ăn của em cũng đã không phải lo như trước. Hỏi ra mới biết người đó là bố em. Em tự hỏi bố đã ở đâu suốt quãng tuổi thơ của em, em lớn lên đã quen với việc không có hình ảnh người bố bên cạnh rồi, nay tại sao ông ấy lại xuất hiện… Bao nhiêu ý nghĩ lại bắt đầu hiện lên trong đầu em, một đứa nhóc hay suy tư như em thì em lại bắt đầu lo lắng. 

Vào một buổi tối, ngoại ngồi xuống bên em nhẹ nhàng bảo:

- Bố con muốn đưa con về bên nội để ở. 

Em im lặng một lúc rồi bần thần bảo bà:

- Tại sao ạ? Con ở với ngoại này không phải vẫn ổn ạ.

- Vậy còn ngoại thì sao?

- Không! Con không muốn đi đâu cả.

Bà lặng đi một lát rồi bảo em:

- Bên nội đó cần đứa cháu trai, bố con sau khi chia tay với mẹ đã trở bệnh nặng khiến mất khả năng có con… Con cũng nên về bên nội, ở đó điều kiện học tập và ăn ở cũng tốt hơn… Dù gì con cũng nên để bố con làm tròn trách nhiệm, nuôi dưỡng, chăm sóc con nên người.

Em chen ngang:

- Không lẽ bà cũng muốn để con đi à? Một người vô tâm bỏ rơi chính con ruột của mình lúc mới sinh như vậy không xứng để làm bố. 

Bà nói thêm:

- Nhưng để tốt cho tương lai con sau này… con nên về bên đó… Bố con sẽ lo cho con đến lúc con học xong đại học. Nghe bà, về bên đó học hành ngoan ngoãn, nghe lời mọi người bên đó. Khi nào nhớ bà thì cứ nhảy xe buýt một chuyến về với bà nha.

Em đã im lặng, cảm giác muốn khóc nhưng không thể. Nghe bà kể em lại càng suy nghĩ nhiều hơn. Bà đã nuôi em lớn lên từ nhỏ, với bà như là cả bố cả mẹ em rồi. Để bà ở lại một mình liệu có ổn không? Chắc chắn không rồi. 18 năm nay mỗi ngày trong mắt em đều có hình bóng của ngoại. Giờ nói đi là đi luôn em không chịu. Cuối cùng suy nghĩ trong đầu em như muốn nổ tung, khóe mắt em thấy hơi rưng rưng, em ngồi lại bên cạnh ngoại ôm ngoại khóc.

Bà vẫn dịu dàng bảo em:

- Nào…Con trai ai lại khóc thế này. Không có ai sống mãi ở một nơi, dù vậy trong họ vẫn có những khát khao đi thật xa, đến những nơi họ chưa bao giờ tới. Con còn bé nhưng trong con có một điều giống mẹ con… Đôi mắt… Một đôi mắt buồn nhưng kiên định… Bà tin sau này đứa cháu đáng thương của bà sẽ thành công trong cuộc sống, con lớn lên trưởng thành dù có ở đâu cũng phải tin vào niềm tin mình đã chọn. 

Tối đó bà nói chuyện rất nhiều, nước mắt em cũng cạn đi vì thương bà. Tự hứa lòng mình sau này sẽ chăm sóc lại bà nhiều hơn. Mong bà hãy sống thật lâu và luôn yêu đời, đợi đứa cháu nhỏ này trưởng thành và lại trở về bên bà như xưa.

Vài ngày sau bố đến đón em, bố xin lỗi ngoại em nhiều lắm, rồi biếu bà vài đồng nhưng bà không nhận. Bà bảo:

- Anh chăm sóc cháu tôi cho cẩn thận, đừng dạy hư nó…Một đứa trẻ như nó xứng đáng có được tình yêu thương.

- Thỉnh thoảng nhớ đến thăm mẹ thằng bé…Dù gì đứa con này cũng là duyên nợ giữa hai người…Chỉ tiếc là mẹ nó ra đi sớm quá.

Bố em im lặng và gật nhẹ đầu:

- Dạ con nhớ rồi ạ… Con xin lỗi…

Bà quay lưng đi rồi nói:

- Lỗi lầm giờ muộn rồi, thôi hai bố con đi đi cho sớm.

Em thương bà quá, chạy lại bên bà ôm bà lần cuối trước khi theo bố về bên nội. Giờ em mới để ý người bà giờ đã nhỏ hơn lúc em còn bé. So với một đứa nhóc 18 tuổi như em nhìn bà trông thật bé nhưng tình cảm trong bà thì vẫn ngày một lớn hơn, tình cảm yêu thương vô bờ dành cho con cho cháu. 

- Chào ngoại con đi…

Em và bố tạm biệt bà rồi lên đường. Trong khung cảnh nắng chiều, xa xa bà vẫn đứng đó nhìn chiếc xe rời đi, đến khi khuất dần khỏi tầm mắt. Em đã nhớ bà rồi. Thật sự thì chính người ở lại là người buồn nhất, một thói quen xưa như đã mất đi, ai rồi cũng phải thay đổi trong mọi hoàn cảnh. Và em cũng tập quen với nỗi nhớ ngoại trong nay mai…

***

Thời gian trôi qua cũng nhanh, chẳng mấy chốc em đã quen với mọi người ở bên nội. Cuộc sống cũng thay đổi nhiều hơn nhưng cứ mỗi cuối tuần em lại lên chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày để trở về với ngoại. Bà em vẫn luôn ở đó và  đợi đứa cháu trở về. Về nơi đã từng là tuổi thơ của em thật yên bình và hạnh phúc hơn nhiều so với chốn thành thị tấp nập hối hả. 

Nhưng đời người ngắn ngủi, chuyện gì đến cũng sẽ đến, bà em đã mãi tạm biệt em và cuộc sống để đến nơi an nhàn hơn và yên bình hơn. Ngày em nhận được tin bà mất từ bố cũng là những tháng ngày em miệt mài ôn thi vào đại học. Tự trách mình không có nhiều thời gian về quê với bà. Bố bảo:

- Trời lạnh nhưng bà ngoại con vẫn ra vườn lúi húi tưới rau, mà sáng còn đầy sương nữa…Người ta đi bộ buổi sáng phát hiện ra bà ngất lịm giữa vườn rau. Đưa đi cấp cứu nhưng…không kịp nữa…bà bị đột quỵ rồi…

Em đã khóc thật to, chạy ra bắt chuyến xe đến thẳng bệnh viện cố nhìn mặt bà lần cuối. Tấm vải trắng đã che kín người bà rồi. Em tự trách sao mình dành nhiều thời gian cho các việc khác quá, giá như cứ mỗi ngày em lại về thăm bà một chút nhưng… Mọi việc muộn rồi, đến lúc ra đi bà vẫn luôn để lại nụ cười trên môi.

- Con thương bà… con xin lỗi… - Em khóc rồi nói vu vơ như vậy trong cả một tuần sau khi bà mất.

Tuần sau, em và bố trở lại căn nhà cũ của bà để dọn dẹp. Góc vườn vẫn ở đó chỉ là không còn người chăm sóc, xới đất tưới cây nữa thôi, cỏ mọc nhanh bắt đầu um tùm xanh ngắt. Ngôi nhà như trống vắng, khoảng sân góc bếp như im lặng, cùng buồn cùng khóc. Cả đời ngoại em đã ở đây rồi, mọi thứ đều thật quen thuộc nhưng cũng thật lạ, lạ vì không còn dáng người, giọng nói mà em hồi nhỏ em được nghe được thấy, lạ vì cảm giác trống vắng một người trong tim. Em đến bên giường bà đã từng nằm, và ở dưới gối em tìm được một mẩu giấy của ngoại viết. Nét chữ quen thuộc của bà vẫn thật đẹp và đều tăm tắp.

“Gửi đứa cháu yêu quý của bà…

Dạo này bà thấy người yếu dần đi rồi, sợ trước lúc ra đi đột ngột muốn viết vài dòng cho cháu. Lúc cháu đọc được thì chắc bà không còn nữa rồi.

Học hành dạo này có vất vả không? Tìm được ước mơ sau này muốn làm gì chưa?

Không sao, đời còn trẻ cứ nên trải nghiệm nhiều thứ, đi nhiều nơi bắt trọn thật nhiều khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống nha con…

Từ bé đến giờ một tay bà chăm sóc con, tính con bà hiểu, ngại giao tiếp mà cứ thích đi chơi một mình thôi. Sau này kết thật nhiều bạn vào, lựa bạn mà chơi, con cả một cuộc sống riêng sau này nữa…

Hãy cố gắng trong cuộc sống 

Bà xin lỗi đã không thể nhìn thấy con đến lúc con trưởng thành được, nhưng ở trên này bà vẫn sẽ dõi theo con, phù hộ con.

Ngoại yêu con.”

Em vừa đọc vừa khóc, tờ giấy đã thấm vài giọt nước mắt trong một chiều thật buồn.

- Con xin hứa…

Tác giả: Biu


Nếu bạn đang gặp phải khúc mắc nào hoặc muốn chúng mình chia sẻ về điều gì thì hãy bình luận ở dưới bài viết để Youth Confessions phản hồi sớm nhất nhé!

Nhận xét