Khủng hoảng tuổi 20 - Tôi ở đâu trong ngã rẽ cuộc đời?

Khủng hoảng tuổi 20 là tình trạng đáng lo ngại mà nhiều bạn trẻ hiện nay đang gặp phải. Vậy nguyên nhân nào dẫn đến khủng hoảng tuổi 20 và làm sao để thoát ra? Hãy cùng Youth Confessions tìm hiểu trong bài viết hôm nay nhé!

Nhật ký vật lộn với Covid-19

Bệnh tật ai mà chẳng có lúc mắc phải, tùy vào cách chúng ta nhìn nhận nó như nào mà sẽ có thái độ khác nhau khi đối mặt với nó. Dưới đây là nhật kí của một anh chàng zui zẻ vừa vật lộn để thoát khỏi căn bệnh Covid-19 này để rồi nhận ra sự quan trọng của tình thân. Hãy đọc và cảm nhận.

10/3, tôi bắt đầu sổ mũi và hơi váng đầu một chút, ngay lập tức vác xe máy ra trạm xá gần nhất để test Covid-19. Nhận kết quả dương tính vào ngay một tiếng sau, tâm trạng lúc này là cay cú bản thân vì ham chơi nên dính bệnh. Sau 10 phút tự nhéo vào đùi vì đứng hình một lúc, tôi đứng dậy ra hiệu thuốc mua que test với hi vọng mong manh rằng kết quả sai để rồi ngồi ngơ ngác dưới mái hiên gần đó với 2 vạch trên que thử. Ổn định tâm trạng, tôi tự nhủ nếu mình dính Covid vào một năm trước có khi giờ đang hoảng loạn chuẩn bị di chúc luôn rồi. Sau khi cảm ơn cuộc đời vì đã tiêm 3 mũi vacxin, tôi nuốt nước mắt vào trong nhẹ nhàng tìm một hàng bún bò Huế, mua về để tận hưởng trước khi bước vào chuỗi ngày cách ly bất tận.

10/3 tối, sau khi thông báo cho bố mẹ biết mình dính Covid, ngay lập tức bố hét lên một tiếng “ối giời ơi“ rất to rồi đá tôi vào trong phòng khóa cửa lại, loáng thoáng còn nghe thấy bên ngoài tiếng mẹ nói: “có nên cho nó ra ngoài đường ở không nhỉ, vợ chồng mình thay quần áo rồi đi tắm thôi, sợ quá”. Tôi bật khóc, lặng lẽ ăn hết 3 gói bim bim Poca cùng lon Pepsi không calo cho đỡ buồn.

11/3 sáng, thứ đầu tiên tôi cảm thấy mỗi khi sáng dậy không phải là buồn ngủ nữa mà là một cơn đau nửa đầu dữ dội, mũi thì sụt sịt liên hồi, ho khục khặc như một ông già 80 vậy. Nhưng học onl thì vẫn phải học thôi, bữa sáng tôi không ăn vì dậy muộn thay vào đó là một chút đồ ăn vặt cùng lon nước cam trong tủ.

11/3 tối, tại sao lại không có buổi trưa à, vì tôi ngủ đến hết chiều sau khi học xong, các triệu chứng vẫn vậy, thứ đánh thức tôi không phải tiếng chuông điện thoại mà là những cái gõ cửa rất đanh của mẹ gọi ăn cơm. Đang hớn hở chạy ra xem đồ ăn thì ăn ngay cái dép vào mặt, tôi ngậm ngùi quay về phòng đóng cửa sau khi nhận ra mình mới dính Covid hôm qua. Vài phút sau mẹ quay lại với tô cơm đặt trước cửa phòng rồi lủi nhanh như điện, không ngờ mẹ lại nhanh nhẹn một cách đột xuất như vậy chả bù cho lúc tôi nhờ lấy hộ cái khăn tắm. 

Sáng 12/3, mọi chuyện đã tốt lên trừ sự phân biệt đối xử của bố mẹ và lão anh trai tôi. Hắn ngồi trước cửa phòng nhưng không phải để an ủi mà ngồi để kể xem hắn với cô người yêu đã dậy sớm, tập thể dục, ăn sáng một cách KHỎE MẠNH ra sao, rằng bỗng nhiên thấy trời hôm nay thật đẹp, cây cỏ xanh tươi, trời ửng sáng, phở thì thơm ngon mà người yêu thì cũng xinh đẹp hẳn lên. Tôi đã cay, không chỉ vì không được ra ngoài mà còn vì không có người yêu nữa.

Tối 12/3, chợt nhận ra rằng dính bệnh cũng tệ khi có người phục vụ cho mình từ A-Z. Hôm nay bố đi vắng, mẹ tôi thì không bao giờ nấu cơm rồi vì mỗi khi xuống bếp thì lại có người phải uống Berberin, tôi là người thường xuyên nấu ăn cho cả nhà mà lại bị bệnh vậy thì lão anh trai chắc chắn hôm nay sẽ phải nấu. Quả báo đã đến, tôi liên tục hét: “Không phải làm việc gì ngứa chân ngứa tay quá”. Hắn có nghe thấy không thì tôi không biết, chỉ nghe tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm kịch liệt cũng đủ biết lão anh trai cũng cay như tôi hồi sáng rồi.

Sáng 13/3, xem trên mạng thấy bảo không được tắm, tôi răm rắp làm theo không động vào chút nước nào (trừ nước ngọt). Ngứa ngáy kinh khủng, tôi lại phải xoa dịu sự khó chịu bằng vài gói bim bim khoai tây trước khi bước vào buổi học online tiếp theo.

Tối 13/3, tôi đã nghe loáng thoáng mẹ nói vọng ra mua rất nhiều sả và gừng, thầm nghĩ bà vẫn quan tâm tôi vì chắc sắp sửa làm một nồi xông cho thằng con khốn khổ đang vật lộn với bệnh tật. Tôi vẫn đang lơ mơ xem nên cảm ơn mẹ như nào để bà cảm động rồi diễn một màn tình cảm mẹ con thắm thiết thì nghe thấy tiếng sột soạt kèm câu nói: “Ốc ngon nhỉ, mất công em đi chợ tìm mãi”. Sả thì thơm đấy nhưng để hấp ốc, còn gừng thì để làm nước mắm. Tôi rất buồn, lặng lẽ ăn nốt bát cơm với thịt kho cùng mấy lá rau cải, tình cảm mẹ con đã đi xuống. 

Sáng 14/3, các triệu chứng đã biến mất, lần đầu tiên trong 3 ngày tôi thức dậy mà không ôm đầu, tự giác cảm ơn trời đất nhận ra chưa bao giờ hít thở một cách bình thường lại là một đặc ân xa xỉ như thế này. Trong sự vui sướng, tôi mở một lúc 3 gói kẹo cà phê ăn hết trong vòng 2 tiếng và hăng hái phát biểu trong giờ học như lần đầu được nghe giảng vậy.  

Chiều 14/3, tôi mạnh dạn bước ra khỏi phòng, hùng dũng bước ra cửa chính mặc kệ cái chổi mẹ đang dứ dứ trước mặt, nhảy một cái thật mạnh lên xe phóng ra trạm xá gần nhà, làm ngay một quả test Covid, nhảy điệu chân sáo ra chỗ bác sĩ nhận kết quả. Và ngạc nhiên chưa, tôi vẫn dương tính. Đùa tí, âm tính rồi! Tôi vui đến mức suýt gọi bạn bè ra ăn mừng mà quên mất thằng bạn lần trước đi cùng cũng dính Covid giống mình. Gạt chân chống lên, phóng với tốc độ cao, tôi về nhà với cái cổ họng vẫn đang đau không phải vì bệnh mà do hát trên đường (thực ra là gào).

Tối 14/3, sau khi gấp tờ thông báo thành chiếc máy bay phi đến chỗ ông anh trai, thế nào nó lại đậu ngay trên mặt mẹ. Điên tiết bà rút ngay chiếc dép dưới chân phi thẳng về phía cửa, tôi né ngay rồi ăn cái dép thứ 2 vào mặt. Bỏ qua chuyện đấy, giờ tôi đã chễm chệ ngồi lại vào bàn ăn cùng gia đình. Ngồi ăn cùng nhau ấm áp thật đấy, thực ra Covid-19 cũng khá đáng sợ đấy nhưng không gì so với cô đơn cả. Miễn là có gia đình bên cạnh, bạn sẽ ổn thôi.

P/s : Các bạn trẻ nhớ hạn chế ra đường thôi, di chứng hậu Covid rất nghiêm trọng đấy, làm gì thì làm nhớ giữ gìn sức khỏe!

Tác giả: Chuột lang lúc lắc 


Nếu bạn đang gặp phải khúc mắc nào hoặc muốn chúng mình chia sẻ về điều gì thì hãy bình luận ở dưới bài viết để Youth Confessions phản hồi sớm nhất nhé!

Nhận xét