Khủng hoảng tuổi 20 - Tôi ở đâu trong ngã rẽ cuộc đời?

Khủng hoảng tuổi 20 là tình trạng đáng lo ngại mà nhiều bạn trẻ hiện nay đang gặp phải. Vậy nguyên nhân nào dẫn đến khủng hoảng tuổi 20 và làm sao để thoát ra? Hãy cùng Youth Confessions tìm hiểu trong bài viết hôm nay nhé!

Mùa hè của chúng ta - Cậu nhớ nhất mùa hè năm nào?

Bằng một cách nào đó, mùa hè luôn chứa đựng nhiều kỷ niệm nhất trong cuộc đời mỗi người. Không có sự thay đổi trong tâm trạng nào được thể hiện rõ bằng những ngày hè đã qua. Cậu đã trải qua bao nhiêu mùa hè? Cậu còn lưu luyến nào chưa dứt, còn dự định nào chưa thành trong cái nắng hè gay gắt năm ấy? Mùa hè của cậu, mùa hè của tớ, mùa hè của chúng ta - cậu nhớ nhất mùa hè năm nào?

Hoa sữa sắp nở, những làn gió se lạnh mang hương ổi, hương thơm hoa sữa tỏa khắp muôn nơi, len lỏi vào các góc phố, xâm chiếm mọi ngóc ngách của các giác quan. Chúng ta vươn vai dễ chịu vào buổi sớm mùa thu, hít lấy hít để cái trong lành, tinh khiết mà thiên nhiên ban tặng. Ai cũng nhớ đến một mùa thu dịu dàng, một mùa đông rực rỡ của lễ hội, một mùa xuân mơn mởn nhựa sống. Nhưng mấy ai nhớ về những mùa hè đã qua? Không chỉ là cái nắng đến khó thở, mùa hè đã lưu giữ biết bao ký ức của tuổi trẻ. Mỗi giai đoạn của đời người, mùa hè lại hiện lên với vẻ đẹp khác nhau, cậu nhớ nhất mùa hè năm nào?


Năm 8 tuổi, chúng ta có “Mùa hè ngày bé”- những ngày hè giòn vang tiếng cười thơ ngây của đám trẻ con trong xóm, là ký ức sẽ không bao giờ phai nhạt trong cuốn phim kỷ niệm. Ngày ấy, chúng ta đâu có chịu ngủ yên trong nhà để tránh cái nắng mấy mươi độ, buổi trưa hè luôn là thời điểm lý tưởng để tụ tập đám bạn “phá làng phá xóm”. Cứ cách vài nhà, lại thấy một đám trẻ xúm lại với nhau chơi bi, chơi ô ăn quan, lăn lê bò toài dưới đất. Rồi lại cách vài nhà, hai ba thằng con trai đang vặt trộm quả ổi, quả táo ở vườn nọ. Trộm xong lại ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa cười với đống “thành quả” đang ôm trong áo. Mùa hè năm xưa đó tràn ngập tiếng cười, vô lo vô nghĩ, cùng nhau mà lớn lên. Cái nắng hè chẳng còn quá oi bức.



Năm 18 tuổi, chúng ta có “Mùa hè năm ấy”- Mùa hè đặc biệt nhất đời người, mùa của những lưu luyến không quên, mùa của những giọt nước mắt, mùa của thành tựu. Năm ấy, trong lớp học có những cặp “gà bông” luôn phát “cẩu lương” cho cả lớp; có những “mọt sách” luôn phấn đấu No.1; có những đám siêu quậy viết tường trình mòn cả bút; còn có mối tình đầu bàn trên có thể khiến trái tim loạn nhịp bất cứ lúc nào. Tất cả mọi người dù có cùng chung một mục tiêu hay không thì họ luôn sống hết mình cho những ngày cuối đời học sinh, vì họ biết rằng, sau năm 18 tuổi, những nụ cười vô tư ấy sẽ ít dần đi, người trong lòng có muốn cũng khó mà gặp lại. Họ, cũng là chúng ta, đã học tập hăng say, đã vui chơi hết mình để lớp 12 là dấu mốc đáng nhớ nhất của “mùa hè năm ấy”.


Tình bạn, tình yêu, tri kỷ hay “đơn phương” chính là những ngọn lửa cháy bỏng hơn cả ánh nắng của trưa hè tháng 5. Khi họ ôm nhau khóc, những lời gửi gắm nguệch ngoạc sau lưng nhòe đi vì nước mắt cũng là khi họ biết mình đã phải trưởng thành. Khóc vì hạnh phúc vì sẽ được làm điều mình thích, nhưng khóc cũng vì những hiểu lầm chưa được xóa bỏ, khóc vì chưa dám bày tỏ với “người ấy”, khóc vì một phần tuổi trẻ chẳng thể quay lại. “Mùa hè năm ấy” có vui, có buồn, có lưu luyến, có tiếc nuối.


Năm 21 tuổi, chúng ta có “Mùa hè không bao giờ quên”- những ngày chìm đắm trong suy tư, lo âu, áp lực. Đại học là môi trường tuyệt vời để phát triển bản thân, nhưng cũng là một xã hội thu nhỏ cho chúng ta “thử” nếm trải “mùi đời”. Áp lực, mông lung, đố kỵ ngày càng xuất hiện nhiều. Chúng ta sẽ biết không dễ gì kiếm ra đồng tiền, bạn không có năng lực, bạn sẽ tự đào thải chính mình. Rất nhiều lo lắng bủa quanh khi chúng ta ở năm cuối đại học. Ăn với luận án, nằm với deadline, chẳng ai dám ngủ trong giai đoạn “về đích” này. Vấn đề tìm việc cũng khiến sinh viên nhiều lần rơi nước mắt, muốn bỏ cuộc. Từ giờ tớ, cậu, chúng ta phải tự quyết định và chịu trách nhiệm với những quyết định của cuộc đời mình.


Nhưng chúng ta hãy cứ đi tiếp nhé, chúng ta mới 21 tuổi thôi, cậu cứ vấp ngã, tớ cứ sai lầm, rồi chúng ta lại có thêm dấu chân trên hành trình tập lớn. Hãy để “mùa hè không bao quên” có cả niềm vui, nỗi buồn, giọt nước mắt ấm ức và cả nụ cười xứng đáng với nỗ lực của chúng ta.


Sẽ còn rất nhiều mùa hè trong cuộc đời diễn ra sau này, nhưng đối với những mùa hè của quá khứ, cậu nhớ nhất mùa hè nào? Nếu được quay trở lại, cậu sẽ chọn cậu của thời điểm nào? Quá khứ không thể thay đổi, chúng ta cũng đang lớn rồi, dù có nhớ thế nào cũng chẳng thể bé lại phải không? Cậu hãy cố gắng để sự trong sáng và thiện lương trong cậu luôn đẹp như ngày xưa nhé. 



Tớ biết cậu, tớ, chúng ta và phần lớn GenZ đều cảm thấy ngột ngạt khi đối diện với giai đoạn trưởng thành, sẽ có lúc chúng ta bật khóc nức nở vì bất lực, vì oan ức, vì muốn buông xuôi. Nhưng bên cạnh đó,tuổi trẻ cũng cho chúng ta niềm vui, sự trải nghiệm và những bài học không phải cứ có tiền là học được. Chúng ta hãy cứ đi tiếp nhé, để sau này nhìn lại sẽ có nhiều mùa hè đáng nhớ khác, như chúng ta bây giờ nhìn lại những mùa hè năm xưa, nhìn lại bản thân của ngày xưa để tiếp tục hoàn thiện, tiếp tục cố gắng.

Tác giả: Phương Thanh


Nếu bạn đang gặp phải khúc mắc nào hoặc muốn chúng mình chia sẻ về điều gì thì hãy bình luận ở dưới bài viết để Youth Confessions phản hồi sớm nhất nhé!

Nhận xét