Khủng hoảng tuổi 20 - Tôi ở đâu trong ngã rẽ cuộc đời?

Khủng hoảng tuổi 20 là tình trạng đáng lo ngại mà nhiều bạn trẻ hiện nay đang gặp phải. Vậy nguyên nhân nào dẫn đến khủng hoảng tuổi 20 và làm sao để thoát ra? Hãy cùng Youth Confessions tìm hiểu trong bài viết hôm nay nhé!

Hạnh phúc thoáng qua

Những định kiến, rào cản của xã hội vẫn luôn là những nguyên nhân khiến mối tình của cặp đôi đồng tính không được trọn vẹn để lại nỗi đớn đau, sự mặc cảm không gì xóa nhòa trong quá trình tìm kiếm hạnh phúc của họ và tất cả sẽ được tái hiện trong truyện ngắn "Hạnh phúc thoáng qua" do tác giả Sophia sẽ đem đến cho bạn đọc Youth Confessions.

Đã mấy tối thứ bảy rồi, xóm Mơ không còn nghe thấy tiếng xe phân khối lớn của anh đánh thức con ngõ nhỏ vốn yên ắng, cô hàng nước bán đầu ngõ tặc lưỡi kể chuyện với mấy vị khách nhiều chuyện về “cái thằng bé cao to, đẹp trai lắm, chơi thân với Châu nhà ông Ngọc lắm, tuần nào hai đứa cũng rủ nhau đi chơi đến khuya mới về mà mấy bữa rồi không thấy đến”. Đèn đường đã hiện nhưng vẫn còn dang dở những lời bình phẩm thì cơn mưa rào mùa hạ bất chợt xuất hiện làm ai nấy cũng phải vội vàng ra về, bỏ lại cô hàng nước đang loay hoay che ô che chắn cho cái sạp hàng. Ấy vậy mà đúng lúc ấy, tiếng xe phân khối lớn quen thuộc lại từ đâu xuất hiện, trên khuôn mặt đen sạm, khắc khổ của người phụ nữ chịu nhiều sương gió thoáng hiện lên ánh cười khi thấy anh. Anh nhanh nhẹn đậu xe dưới căn nhà có mái hiên sát bên đường, rồi nhanh chóng chạy vội lại giúp cô hàng nước che ô, căng mái trú mưa. Anh vừa ngại vừa buồn cười vì thấy cô hồ hởi quá, cách cô hỏi han tíu tít trò chuyện với anh chẳng khác nào khoảnh khắc mừng rỡ của Nguyễn Tuân gặp lại Sông Đà sau nhiều ngày đi rừng. 


Miệng thì nói cười với cô hàng nước nhưng đầu óc anh thì cứ lại nghĩ đi tận đâu đâu. Trời vẫn còn mưa to quá nhưng có lẽ sự mong mỏi, háo hức trong anh không đủ sức cản anh móc tay vào túi áo, gõ dòng tin nhắn: “Xuống nhà đón tôi” cho Châu thì tiếng reo của cô hàng nước khiến anh phải dừng lại ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia đường. Dưới màn mưa xối xả, hình ảnh Châu nắm tay người khác khiến tim anh sao thật đau đớn, bao nhiêu chờ mong đợi chờ về một buổi hẹn đặc biệt anh dày công chuẩn bị bỗng chốc tan tành vỡ vụn giống như những hạt mưa kia. Chẳng kịp nghĩ nhiều, anh leo thật nhanh lên xe phóng xe đi bỏ lại sau lưng tiếng gọi thất thanh của cô hàng nước vẫn còn đang thắc mắc về cơ sự lạ lùng này. 

Gió. Mưa. Tất cả đều không thể bằng nỗi lòng đau đớn của anh lúc này. Chẳng rõ nước mưa hay nước mắt anh mà sao anh thấy khóe môi mình đắng. Những kỉ niệm xưa cũ giữa anh và Châu bỗng ùa về lại như một thước phim chậm với màu nền cũ kỹ nhưng không giấu nổi nét hạnh phúc và tươi vui. Anh quen Châu khi cả hai vô tình đi chung một chuyến bay vào Sài Gòn, vô tình là hai người duy nhất chậm trễ khiến cả chuyến bay phải chờ đợi, còn vô tình ngồi cùng hàng ghế cạnh nhau. Nhìn những ánh mắt khó chịu, bực dọc của các vị hành khách, anh xấu hổ vô cùng, luôn miệng nói xin lỗi. Vừa định phân trần với người ngồi kế bên, thì nụ cười tỏa nắng của chàng trai thư sinh đã khiến anh phải mất mấy giây để định thần. Chuyến bay vừa cất cánh thì chàng trai ấy cũng quay ra lí nhí nói nhỏ với anh: “Thật ra em chỉ đến sớm hơn anh có mấy phút thôi.” Và thế là hai người họ bắt đầu trò chuyện, không rõ cả hai thu hút bởi vẻ ngoài hay vì cùng tuổi mà hàng ghế hôm đó rộn ràng tiếng nói cười. Hỏi ra mới biết, Châu học kém anh hai khóa ở cùng trường đại học và hai người thực ra còn một vài người bạn chung khác. Chỉ ngần ấy những nét tương đồng thôi cũng đủ làm cho hai chàng trai xa lạ nhanh chóng kết thân với nhau để rồi ngày trở về Hà Nội, anh và Châu đã có những cuộc hẹn đầu tiên mở đầu cho một tình bạn vốn được coi là tri kỉ.


Châu và anh có nhiều sở thích chung từ ăn uống, tranh ảnh tới cả những quan điểm trong cuộc sống hệt như đôi bạn Bá Nha - Chung Tử Kỳ như cách người xóm Mơ hay gọi hai người họ. Suốt nhiều năm liền, ngày thứ bảy nào cũng thế, anh vẫn đến nhà Châu rủ đi chơi, lúc thì ngồi hàng trà chanh gần bờ hồ, khi lại rủ nhau đi vòng vòng quanh phố, nhưng dù là đi đâu thì câu chuyện giữa hai người chẳng bao giờ có hồi kết. Nhiều lần anh bắt gặp ánh mắt của Châu nhìn mình rất lạ, đó không phải ánh mắt bình thường của một người bạn đang nhìn người mình trân quý bởi nó tình và ướt át hơn nhiều. Cứ mỗi lần như thế, trong anh lại có những cảm xúc rất lạ vừa xốn xang vui thích vừa sợ hãi, lo sợ, anh cảm thấy cần phải trân trọng thứ tình cảm như món bảo bối khó lòng có được. Suốt quãng thời gian hai đứa chơi với nhau, gia đình Châu cũng dành cho anh những tình cảm vô cùng chân thành, hai bác cũng nhiều lần tâm sự về những kỳ vọng và trăn trở của người làm cha làm mẹ khi nhìn đứa con đang dần đến tuổi dựng vợ, gả chồng. Mỗi lần như thế, anh cảm thấy mình như đang bị nhìn thấu tâm can về đứa tội đồ, hư hỏng câu dẫn con trai người vào thứ tình cảm tréo ngoe, trái với tình cảm thông thường. Đâu chỉ có vậy, trong suốt quãng tuổi thơ, anh đã chứng kiến cách ba anh nói về người chú 50 tuổi chưa lấy vợ, bị gán cho cái mác “hai phai” với vô vàn những tính từ cay độc nên có lẽ vì thế mà anh không cho phép mình được có bất cứ tình cảm vượt quá giới hạn với Châu, anh vẫn lễ phép với hai bác và đã có lúc phải nghĩ bản thân phải dần dừng lại mối quan hệ mập mờ này dù biết chắc không thể làm được.

Nhưng Châu đã thay anh làm điều đó. Ngày ấy, Châu chủ động hẹn gặp anh, trong làn nước mắt nhạt nhoà, Châu nói với anh những tình cảm có lẽ cậu ấy đã phải vất vả kìm nén suốt thời gian qua, về những xúc cảm chỉ có anh mới đem được cho cậu. “Bố mẹ em biết hết rồi anh ạ, em không thể dối lòng mình mãi, nếu em không chứng minh được tình cảm ấy thì nhất định em phải làm tròn nghĩa vụ của một người con. Mẹ em bệnh nặng lắm rồi, nếu em đợi thêm thì chắc không kịp mất. Anh có đồng ý với em không?” Tim anh như thắt lại khi nhìn thấy đôi mắt ấy của Châu, chưa bao giờ anh lại thấy bối rối đến vậy. Anh cảm giác tim anh đang thắt lại rồi mềm nhũn đến mức có thể vắt ra được thành nước, đôi tay run run đưa lên đôi má mềm mại gạt nhẹ hai hàng nước mắt. Anh im lặng. Anh chưa thể trả lời ngay được, không phải là anh chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng anh cần thời gian để suy nghĩ. Anh yêu Châu. Vì thế, anh cần làm mọi thứ để bảo vệ tình yêu ấy, anh không muốn bất cứ ai hay điều gì có thể làm tổn thương đến người anh yêu. Lần cuối hai người gặp nhau, anh xin Châu cho mình thêm thời gian suy nghĩ, anh cần mấy tháng để bình tâm trở lại và trong quãng thời gian ấy cũng là tạm thời chia tay. 


Nhưng anh đâu có ngờ, lần đầu tiên xa nhau cũng là lần xa nhau mãi mãi. Trong quãng thời gian ấy, Châu theo sự sắp xếp của ba mẹ đã đi xem mắt một cô gái là con gái bạn thân của ba Châu. Dưới sự vun vén của hai bên gia đình, chỉ 2 tháng sau đã có một đám cưới viên mãn trong sự chúc phúc của mọi người và chỉ thiếu duy nhất mình anh. Còn anh sau ngày hôm đó, bằng một sự tình cờ đã được sếp phân vào chi nhánh của công ty ở miền Nam làm việc trong quãng thời gian bằng đúng với điều anh nói với Châu. Những tưởng gặp gỡ được nhiều người, khung cảnh khác biệt sẽ giúp anh bình tâm trở lại, tạm quên được thứ tình yêu anh định bụng sẽ buông bỏ, chôn vùi nhưng tất cả đều vô nghĩa, và trái tim anh đang mách bảo về những nỗi lo lắng, sợ hãi của anh chỉ đang chứng minh một điều: Anh yêu Châu nhiều hơn những gì anh nghĩ. Anh cố gắng hoàn thành sớm thời hạn công việc để đặt chân đến Hà Nội trước thời hạn nửa tháng với một dự định ấp ủ: tỏ tình.

Vậy mà số phận thật biết trêu đùa, Châu ngay trước mặt mà sao anh cảm thấy xa xôi và lạnh lùng đến thế, tưởng như rất gần mà lại chẳng thuộc về nhau. Ánh mắt vừa bất ngờ vừa buồn bã, ngại ngùng của Châu khi nhìn thấy anh bên đường làm trái tim anh trở nên bỏng rát vì nỗi đớn đau phải chấp nhận một thứ tình yêu không thể nào có được. Một tình yêu chân thành thật đẹp nhưng nhất định phải buông tay.  

Tác giả: Sophia


Nếu bạn đang gặp phải khúc mắc nào hoặc muốn chúng mình chia sẻ về điều gì thì hãy cứ comment ở phía dưới bài viết để Youth Confessions giải đáp nhé!

Nhận xét