Khủng hoảng tuổi 20 - Tôi ở đâu trong ngã rẽ cuộc đời?

Khủng hoảng tuổi 20 là tình trạng đáng lo ngại mà nhiều bạn trẻ hiện nay đang gặp phải. Vậy nguyên nhân nào dẫn đến khủng hoảng tuổi 20 và làm sao để thoát ra? Hãy cùng Youth Confessions tìm hiểu trong bài viết hôm nay nhé!

Tâm sự lúc nửa đêm: Trăng khuyết

Một mặt trăng khuyết chiếu sáng cả vùng trời tăm tối, xua bớt đi sự cô quạnh trong đêm khuya vắng, nhưng chính bản thân nó lại lạnh lẽo, cô đơn và bí ẩn. Phải chăng ta cũng như ánh trăng kia, đơn độc, lạc lõng trong biển người tấp nập và những xô bồ của cuộc sống?

Trời hôm nay lạnh quá, mới hôm qua còn nắng vàng, sáng nay ra ngoài phải mặc áo khoác dày cộp, gió rét thổi như dao cứa vào da. Thời tiết này dễ khiến con người ta cảm giác cô đơn hơn nhiều. Có lẽ vào những ngày cuối năm, trong lòng chông chênh sẵn rồi, chỉ chờ ngày trở gió để tâm trạng đôi chút.

Hà Nội bận trở lạnh còn bản thân lại loay hoay trong chính những bộn bề của cuộc sống. Ta bất chợt mỉm cười, nhớ về những ngày đông năm ngoái lúc còn hoang mang giữa bao lo toan chất chồng.

Chân ướt chân ráo lên Hà Nội, một phương trời rộng lớn mở ra trước mắt mình. Những nỗi lo, sự e ngại được dịp trào ra, bỗng thấy nhớ bố mẹ, nhớ bạn bè và nhớ quê nữa. Nhưng ai rồi cũng phải trưởng thành. Càng lớn người ta càng thích giữ trong lòng hơn là nói ra. Một mình gánh vác những khó khăn trên vai chưa bao giờ là một thử thách dễ dàng cả.

Thời gian như một mũi tên lao đi trong cơn gió, nhưng với người trẻ, mũi tên ấy lại chưa tìm thấy đích đến. Chúng ta từng muốn thanh xuân của mình rực rỡ và ý nghĩa hơn, là những ngày tháng vui vẻ học tập, có một tình yêu đơn giản nhưng bình dị hay là một công việc ổn định, lo được cho bản thân và người mình yêu thương khi ra trường. Nhưng chưa có định hướng thì làm sao có được tương lai, chưa có tiền lại mong một tình yêu bền vững.

Có những đêm ta không ngủ được, một ngày lại trôi qua không buồn, không vui, không ồn ào cũng không có gì đặc biệt. Nhìn ánh trăng khuyết trên bầu trời đen, nó cũng dở dang như tương lai của chúng ta vậy. Nhưng chẳng có vầng trăng nào là đẹp và hoàn hảo ở thế giới con người cả. Ta sinh ra với những khiếm khuyết để học được cách yêu quý, trân trọng giá trị bên trong của nhau. Cho nên đừng buồn vì bản thân còn yếu kém. Hãy cứ cố gắng để rồi đến một ngày, quả ngọt sẽ là phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực mà ta đổi bằng nước mắt và mồ hôi.

Thực sự, mình chỉ muốn hỏi: “Mọi người có đang ổn không”. Vui vẻ, buồn hay thỏa mãn, dù thế nào thì hãy kiên định với con đường mà chính chúng ta đang đi, và sống trọn từng khoảnh khắc với đam mê mới là hạnh phúc thực sự mà ta luôn kiếm tìm. Giây phút này, hãy sống với cảm xúc của mình, cười thật to hay khóc như một đứa trẻ, bởi sau đó, rất nhanh thôi, ta sẽ lại phải tiếp tục chặng hành trình gian nan phía trước và nó sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều.

Nhanh thật đấy! Ngoảnh lại thấy chính mình đã đi được cả đoạn đường dài. Tự hứa với bản thân sẽ tốt lên nhưng thực sự có được không thì mình cũng không biết nữa, cứ sống hết mình cho hiện tại là được rồi!

Tác giả: Chuột lang lúc lắc


Nếu bạn đang gặp phải khúc mắc nào hoặc muốn chúng mình chia sẻ về điều gì thì hãy cứ comment ở phía dưới bài viết để Youth Confessions giải đáp nhé!

Nhận xét